Sở Dung cười khúc khích khi nghe giọng ai oán của anh: "Không phải anh đang xã giao à, sao lại không để người ta ngủ?” Phó Như Hối nhắm mắt, trán như có ánh sao lấp lánh: "Nhớ em. Sở Dung thốt lên một tiếng. Không nghe được hồi đáp, Phó Như Hối biết rằng cô đang cố tình trêu chọc anh, không hề tức giận mà chỉ buồn bã nói: Bao giờ chúng ta mới làm lành? Sở Dung bỗng nhiên nói lớn: "Nói sau đi, em vẫn còn giận, ít nhất vài ngày nữa."

Phó Như Hối nói: "Không cần dựa vào điều đó cũng được." "Dù sao thì cũng đã làm nôi, không thể để công sức đó phí hoài được chứ?”

Phó Như Hối im lặng, nói: "Có thể."

Sở Dung: "... Không được."

Phó Như Hối không nói gì thêm.

Sau một hồi lâu, Sở Dung hỏi anh: "Anh có uống rượu không?”

Phó Như Hối khẽ ừ một tiếng. "Uống bao nhiêu? Có say không?”

"Sáu bảy ly, không say."

"Không say à?" Sở Dung ngạc nhiên: "Nghe không giống."

Phó Như Hối đáp lại: "Còn em thì sao?”

"Em thế nào?"

"Đường đến nhà Hòa Ngọc có thuận lợi không? Hôm nay mưa to lắm."

Sở Dung cứng ngắc vài giây, trên đường thật sự gặp phải một chút sự cố nhỏ, không cần phải nói với Phó Như Hối nhưng Sở Dung không nói ra lại cảm thấy giấu anh cũng không tốt, vì thế cô thẳng thắn nói: "Tài xế không cẩn thận đụng trúng đuôi xe, còn lại không có dì.

Phó Như Hối ngay lập tức lo lắng, Sở Dung nghe thấy một tiếng động bên cạnh anh, như tiếng nước bắn, cô hỏi: "Anh đang tắm à?'"

Phó Như Hối khoác chiếc áo choàng tắm: "Có bị thương đâu không? Em có đi khám không?”

Ban đầu Sở Dung định không trả lời câu hỏi của Phó Như Hối vì biết rằng anh sẽ tìm hiểu được liệu cô có bị thương hay không. Nhưng biết rằng Phó Như Hối rất tinh tế, cô thẳng thắn thừa nhận: "Chỉ hơi đập đầu một chút thôi, không bị rách da hay sưng, đừng lo, đầu em rất cứng."

Phó Như Hối hỏi tiếp: "Tông vào đuôi xe khiến mất nhiều thời gian, có gặp mưa không?” Sở Dung ngạc nhiên vì anh cũng nghĩ đến điều đó, cô ấp úng: "Không, em ngủ trong xe, còn Hòa Ngọc và Niên Niên thì ướt."

Phó Như Hối hỏi: "Em ngủ sao được?”

Anh không rõ là dòng thời gian xảy ra chuyện mà Sở Dung đang nói là thế nào, nếu như bị tông từ phía sau, làm sao biết Phó Hòa Ngọc có thể giải quyết chuyện tông đuôi xe lúc ngủ chứ?

Sở Dung cười: "Thật không ngờ, em vừa bị đập đầu đã choáng váng và ngủ thiếp đi trên xe.”

Phó Như Hối trâm ngâm một lát, tiêu hóa thông tin từ Sở Dung: "Em bị ngất à?"

"Cũng không thể nói như vậy. Sở Dung nghĩ nghĩ: "Lúc ấy có nói chuyện với mấy đứa nhỏ Niên Niên mấy câu, chẳng qua sau khi bọn họ xuống xe không biết tại sao lại ngủ thiếp đi, hơn nữa sau khi tỉnh lại thì đâu em không đau nữa, có loại cảm giác trước khi bị đụng vào đầu thì em đang nằm mơ.

"Được, anh hiểu rồi." Sau một khoảng lặng, Phó Như Hối nói một cách đáng sợ: 'Em có gặp 04 không?”

Sở Dung hỏi lại: "Sao anh biết?" Phó Như Hối có phải là Thiết Khẩu Trực Đoạn, cái máy đoán chính xác mọi chuyện saol

(*) Thiết Khẩu Trực Đoạn: là một thành ngữ của người Trung Quốc. Dùng để diễn tả những dự đoán hoặc phán đoán rất chắc chắn và chính xác, thường dùng để miêu tả thây bói, thây bói và các nhà tiên tri khác. Thành ngữ này xuất phát từ "Những anh hùng „ ngày xưa nó thường được các thây bói dùng để khoe khoang, hàm ý rằng những lời tiên đoán của họ hầu như luôn thành hiện thực. Ngoài ra, nó cũng có thể ám chỉ lời nói trực tiếp và rõ ràng, không mơ hồ Phó Như Hối xoa xoa trán, cảm thấy đau: "Chỉ là đoán mò." "Đoán chuẩn quá. Sở Dung ngạc nhiên nói: "Nếu anh còn đoán, hãy đoán xem 04 đang trốn ở đâu?"

Phó Như Hối không nói gì, Sở Dung tưởng rằng anh sẽ đoán sai nhưng Phó Như Hối bất ngờ nói: "Có lẽ rất gân em."

1.87348 sec| 2395.57 kb